Ngày tôi mất đi một nửa cuộc sống

Hôm nay có lẽ là ngày tệ nhất từ trước đến nay.

Ngày tôi mất đi người bạn thân nhất của mình.

Tôi và Hoàng nói chuyện với nhau lần đầu vào năm lớp 6. Cái năm mà một đứa tiểu học chuyển cấp còn lắm điều bỡ ngỡ với chương trình học mới, thầy cô mới, một môi trường khác hoàn toàn những gì đứa trẻ đó có thể hình dung. Và đặc biệt xung quanh nó chẳng có lấy một người bạn tiểu học chung nào đặc biệt thân thiết. Thì chính cái thời điểm đấy, tình bạn của chúng tôi bắt đầu.

Hoàng - với những câu nói đùa chất như nước cất, đôi lúc cả nói leo cũng đem lại cho cả lớp những tiếng cười. Một người cực kỳ có tài ăn nói, những câu chuyện cậu ta kể ra luôn có sức hấp dẫn kỳ lạ, và trong lớp hầu như ai cũng muốn bắt chuyện và nghe những câu chuyện thú vị đó.

Trái ngược với tôi, thời điểm đấy tôi là một cậu bé trầm tính. Chả hiểu sao chúng tôi có làm bạn với nhau được. Tôi thật sự biết ơn ai đó (có thể là chính cậu ấy) đã giúp chúng tôi có được tình bạn này. Hoàng kể tôi nhiều thứ hay ho, bày tôi những thứ mà tôi chưa bao giờ biết, cậu ấy luôn là một người như vậy trong suốt quãng thời gian chúng tôi chơi chung.

Nếu bạn cũng có một người bạn thân cấp hai thì chắc bạn cũng biết như nào rồi đấy. Chúng tôi nói chuyện rất nhiều với nhau trên lớp, ra chơi, ra về, cùng đi chơi game chung, cùng chơi một tựa game, cùng nhau kể những câu chuyện của cả hai.

Xung quanh chúng tôi không chỉ có 2 người, team chúng tôi luôn có Nam, Chương, Phú, Hoàng và tôi. Và Hoàng là trung tâm để kết nối mọi người với nhau. Nhóm chúng tôi đến bây giờ có lẽ đã khác nhưng chúng tôi vẫn ở đó. Tôi và Hoàng đã chơi thân với nhau đến tận bây giờ, và có lẽ là đến tận khi hai chúng tôi về già. Nhưng hôm nay, Hoàng đã làm tôi khóc rất nhiều, cậu ấy bỏ tôi lại một mình. Tôi thực sự không thể chịu nổi cảm giác này. Có thể xung quanh cậu ấy còn nhiều người bạn khác, nhưng với tôi, tôi chỉ mỗi cậu ta là bạn. Chỉ mỗi cậu ta là bạn thân mà thôi.

Trước giờ tôi luôn một mình trải qua nhiều chuyện, nhưng chưa bao giờ tôi thấy mình cô đơn đến thế. Thế giới thật sự sẽ vắng hơn rất nhiều nếu một ngày nào đó chúng tôi không còn liên lạc với nhau. Và tôi không thể hình dung về thế giới của tôi sẽ trở nên như thế nào từ nay về sau.

Chúng tôi nói với nhau nhiều thứ, nhưng chưa lần nào chúng tôi nói về chuyện mất đi một trong hai người thì người kia sẽ ra sao. Tôi chưa sẵn sàng cho chuyện đó, vậy mà...

Vậy là từ giờ, tôi thật sự cô đơn, chẳng còn ai để có thể trò chuyện về cuộc sống, game, công việc,.. tôi chẳng còn có cơ hội để nghe những tâm sự của Hoàng về mọi thứ cậu ta gặp phải, cơ hội để nghe nhưng câu chuyện hài của cậu ta, cơ hội để được chơi board game cùng cậu, cơ hội để cùng nhau nói về ước mơ và dự định tương lai, cơ hội để nghe những thứ mà Hoàng học được, những thứ cậu ấy khoe khoang khi đạt được một thứ đó. Chẳng còn cơ hội để nghe những câu triết học mà cậu ta vừa đọc được, cơ hội để nghe nỗi niềm mà cậu ấy muốn bộc lộ, cơ hội để biết thêm về mọi thứ của Hoàng nữa.