Cảm ơn, nhưng mình không thích nhận những lời khen.

Cảm ơn, nhưng mình không thích nhận những lời khen.

Một tính cách lạ.

Không hiểu bắt đầu từ đâu và vì lý do gì mình lại không thích được nhận lời khen hay lời tán dương. Kể qua một chút về bản thân thì mình là một người hướng nội, thích hoạt động một cách độc lập hơn, lâu lâu thì lại thích đến những chỗ nhộn nhịp để quan sát, nói chung mình cũng không biết mình thuộc kiểu tính cách nào bởi nó lưng chừng và không nghiêng hẳn về phía nào cả. Nếu hoạt động trong nhóm thì mình vừa thích làm lead vừa thích đứng ngoài quan sát những cái pro của người khác rồi học theo và mong là không ai chú ý đến mình. Lạ vl. Kiểu là mình có thể đảm nhận? à không, khi mình bắt buộc phải làm thì mình đều sẽ làm với tâm thế thoải mái. Nhưng dù ở vai trò nào thì mình cũng đều không thích được người khác khen ngợi, hay tán dương (không có nghĩa là mình thích những lời phê phán đâu nhé, hic).

Trong tất cả các hoạt động mà trước giờ mình từng tham gia, ở nhiều lĩnh vực và vai trò khác nhau, mình thường được đánh giá cao trong khi hầu hết mình đều chưa thể hiện được đúng cái mình muốn, và đơn giản chỉ là làm hài lòng dưới cái nhìn của người khác, và thế là họ cứ nói những lời tán dương này nọ. Thật sự khó chịu, cảm giác như mình là người giả tạo vậy, nói sao nhỉ, khá là nhiều cảm giác phức tạp và trong đó là cảm giác thất vọng về bản thân nhiều hơn. Mình hiểu những lời khen đấy mang tính động viên, khích lệ và họ chắc cũng không thực sự nghĩ nhiều về nó, chẳng là họ... hmm, thôi bỏ qua về việc họ thật sự nghĩ gì đi. Trọng tâm ở đây là mình không hề mong nhận được những lời đó dù là trước nhiều người hay là chỉ một mình.

Nguyên nhân chính là vì tâm lý mình khá yếu, và thật sự dễ bị tác động bởi lời nói. Nên nếu mình nhận được những feedback của người khác, mình sẽ nhìn nhận lại bản thân rồi từ đó tập trung phát triển bản thân tốt hơn. Và phản ứng ngược với nó, khi mình nghe những lời khen, tán dương, mình có xu hướng bị ảo tưởng, rồi từ đó đâm ra lười biếng hơn. Quá trình diễn ra đại khái như là, mình đang cảm thấy làm không tốt, noob và báo hại thì lại "vô tình" nghe được vài lời đánh giá tốt. Thế là cảm giác thất vọng và muốn cố gắng hơn của mình lại bị giảm sút. Vô duyên nhỉ, nhưng chả hiểu sao lại thế. Có vẻ như mình đang quá bận tâm vào việc người khác nghĩ gì, làm gì, và để điều đó tác động đến bản thân mình.

Hôm nay là ngày nghỉ và thật may là mình có một trang blog để có thể viết. Điều này giúp mình nhìn nhận lại được tốt hơn, cộng với lời khuyên từ một người bạn thì mình đã có thể biết nên làm gì tiếp theo rồi. Ông ấy khuyên tôi nên đọc qua Chủ nghĩa khắc kỷ, yeh nên có lẽ mình sẽ mua nó vào tuần sau.

p.