Hạnh kiểm yếu

Hạnh kiểm yếu

Tiếp nối câu chuyện năm lớp 10 với Tiết Ngữ Văn đáng nhớ. Cũng vào năm học ấy, lần đầu tiên tôi bị xét hạnh kiểm yếu.

Với truyền thống gia đình phải xích mích, xung đột mỗi tháng một lần. Tôi bước vào học kỳ đầu tiên của năm lớp 10 với không khí không thể nào mệt mỏi hơn. Không hiểu vì sao vào thời điểm đó, tôi không còn muốn bận tâm đến gì khác hơn nữa. Cứ mỗi buổi chiều tan học về, tôi lại dạo quanh con kênh gần nhà như để tránh đi những vấn đề đang xảy ra trong gia đình mình. Và khi những buổi như vậy không đủ để xoa dịu sự xáo trộn bên trong, tôi quyết định cúp luôn những tiết học trên trường. Đôi khi là tiết học chính, đôi khi là những tiết thể dục.

Thứ 7 - buổi sinh hoạt lớp nào, tôi cũng là người bị nêu tên vì đã nghỉ không phép và khiến cho lớp bị trừ điểm thi đua. Tất nhiên là lúc đó tôi cũng chẳng màn tới những lời nhắc nhở của GVCN. Cô muốn nói chuyện với phụ huynh tôi, nhưng chưa bao giờ cuộc hẹn được diễn ra cả. Mẹ tôi thì phải lo mọi thứ cho gánh hàng rong, làm ngày đêm và phải hao sức cho cuộc cãi vả với bố tôi. Tôi thậm chí còn không truyền đạt lại lời mời gặp giáo viên cho họ. Cô gọi điện cho mẹ tôi, hỏi về những lý do tôi nghỉ học, và vì sao lại không đến gặp cô để trao đổi. Sau cuộc nói chuyện với mẹ, tôi không còn cúp học nữa và cô giáo cũng không còn nặng nhẹ với tôi như trước.

Đến với tiết thể dục, cô giáo thể dục hỏi tôi về lý do vì sao tôi lại vắng nhiều như thế. Tôi ngồi cạnh cô, kể ngắn gọn về hoàn cảnh gia đình. Và tôi vẫn nhớ như in cái ánh mắt cô nhìn tôi. Nó không phải ánh mắt của sự cảm thông. Cô nở nụ cười miệt thị (tôi không rõ nữa - tôi chỉ biết nó không mang cảm giác xoa dịu và khó chịu cực kì) và nhìn tôi, sau đó thì quay đi và không nói chuyện với tôi tiếp nữa. Không lâu sau đó cô có nhắc trước lớp với tôi là nhớ đi thi học kỳ, vì đó là con điểm quan trọng và tôi đã không có một cột điểm nào trước đây cả.

Kỳ thi học kỳ đã đến. Tôi cố gắng để bù lại những cột điểm số được lấp đầy bởi những con số 0 tròn trĩnh. Tôi chỉ mong sao kết quả đừng quá tệ thôi. Đến lúc thông báo kết quả thi, tại buổi sinh hoạt hôm đó, giáo viên chủ nhiệm có nói về trường hợp của tôi. Với kết quả: học lực khá, hạnh kiểm yếu. Tôi đã khá bất ngờ. Cô giáo đã giải thích cho tôi về việc hạnh kiểm yếu và tôi bị khống chế bởi môn thể dục, còn chỉ lối cho tôi đến gặp giáo viên thể dục để xin cô đánh giá lại. Tất nhiên là tôi đã không làm theo hướng dẫn của cô. Tôi không muốn mình phải đi xin xỏ ai cả, và đó là lỗi của tôi nên tôi chỉ đơn giản là chấp nhận nó thôi. Yeh, tôi đã rất buồn, không nhớ là có khóc lóc gì không cơ mà chắc tuyến lệ của tôi đã hoạt động một ít rồi.

Tiết học thể dục tiếp theo, cô giáo đến ngồi cạnh tôi và giải thích thêm lần nữa về lý do vì sao đánh giá tôi như vậy. Tôi chả quan tâm, đến giờ tôi vẫn không nhớ cô đã giải thích những gì, thứ tôi nhớ mãi là ánh mắt và khuôn mặt của cô sau khi nghe tôi kể về hoàn cảnh của mình vào trước đó. Chỉ vậy thôi, tôi kết thúc một học kỳ 1 của năm lớp 10 với một kết quả chưa từng có trước đây. Sau đó thì mọi chuyện vẫn ổn, học kỳ 2 của tôi đã kéo lại học lực và hạnh kiểm của cả năm …

Tôi không có ý oán trách gì cô cả, chỉ là 1 kỉ niệm mà tôi đã nhớ và muốn lưu lại ở đây.

p.