Kiến thức như buffet...

Kiến thức như buffet...

Nối tiếp tuần một của It's Internship time! Tuần này thì lại không làm được gì nhiều. Buồn (╯_╰)

Cơn bão Noru đã lấy đi 2 ngày làm việc trong tuần, vậy là chỉ lên công ty được 3 ngày. Tưởng 60% thời gian như vậy cũng đủ để tôi làm được việc gì đó nhưng xui thay, thứ 6 thì xe bị hỏng, chung quy lại thì tuần nay lên công ty được 2 buổi. Nhưng thời gian có mặt tại công ty không phải là chìa khóa để giải quyết các vấn đề, thực tế tôi vẫn có thể làm tại nhà, chả là task tuần này hơi khoai ( đối với tôi ).

Loay hoay, research mãi vẫn chưa tìm được cách giải quyết, điều này khiến tôi khá thất vọng. Tuy nó không làm giảm đi nhiệt huyết trong tôi nhưng nó lại làm chậm khá nhiều đến các kế hoạch khác. Và trong lúc đó, tôi nhận ra rằng: "phải chăng mình quá tham lam trong việc thu nạp kiến thức ?".

Bởi vì tôi phân chia thời gian như thế này :

  • Thời gian ở công ty : Chỉ làm các hoạt động liên quan đến task trong training.
  • Thời gian ở nhà : Linh hoạt giữa công việc nhà và thực hiện các kế hoạch khác như là dự án cá nhân, blog, tìm hiểu thêm các kiến thức,...

Phần lớn thời gian dành cho việc đọc các tài liệu, điều này đem lại không mấy hiệu quả vì task vẫn chưa xong và kiến thức thì không lĩnh hội được nhiều.

Kiến thức như buffet

Tôi nghĩ như vậy. Khi bạn bước vào quá trình tìm hiểu, tìm kiếm, thu nạp kiến thức, bạn như bước vào một Nhà hàng buffet cỡ lớn - nơi có vô vàng thứ bạn có thể lấy để "ăn", và tất nhiên thứ bạn phải chi trả là thời gian ( thứ đáng giá hơn bao giờ hết ). Nếu có một người "sành ăn" - mentor đi cùng bạn trong quá trình tìm những món ăn ngon, tốt cho quá trình tiêu hóa thì bạn chắc chắn sẽ không bỏ lở hay phí bất kỳ một món ăn nào, mà lại đáng với chi phí bỏ ra. Nhưng nếu bạn đi một mình thì sao?

"Woa, cái nào cũng ngon, mình sẽ lấy cái này và cả cái kia nữa,..."

Rất nhiều thứ bạn phải để tâm mà không chú ý đến khả năng tiêu hóa của bản thân, lấy quá nhiều nhưng lại không tiêu hóa hết, mỗi thứ một chút và quên mất món chính của bữa ăn. Khi bạn cố "ăn" hết chúng thì lại bội thực, còn không thì chúng chỉ là món ngon mãi nằm trên đĩa, thứ mà bạn cố lấy về nhưng lại bỏ mứa, không dùng đến.

Trường hợp khác, khi bạn chọn cho mình những thứ cho là tuyệt nhất, với số lượng mà bản thân thấy ổn. Để khi bước chân ra Nhà hàng, bạn lại tự cho rằng là mình ổn với chừng đó thứ bản thân có được nhưng lại không hề biết rằng, với từng đó chi phí, người khác đã có một bữa ăn chất lượng hơn hẳn. Và với "kinh nghiệm" ăn Nhà hàng đó mỗi ngày, với chừng đó chi phí, bạn ảo tưởng rằng bản thân đã biết đủ nhiều, tầm này chắc phải chuyên gia về ẩm thực cmnr, về mở nhà hàng thôi. Thì xin chúc mừng bạn, nhìn bạn rất giống Don Quixote đấy.

Bội thực hay thiếu sót điều là những thứ nên tránh, tốt nhất vẫn là nên lấy đủ cho bản thân.

Việc học cũng vậy.

Nếu bạn không xác định được đâu là cần, đâu là đủ thì tốt nhất là nên học cách để nhận biết điều đó trước, hoặc là tìm cho mình cho một mentor chẳng hạn.

Tổng kết tuần

Đời nói chung là buồn.

Cơ bản thì tuần này mình vẫn xong kế hoạch khác, lấy được chứng chỉ Problem Solving (Basic) nè , làm xong khá nhiều bài tập và học thêm được vài cái hay và có thêm vài ý tưởng mới.

Mong mọi thứ đều tốt đẹp.

p.